У нас вы можете посмотреть бесплатно XIN HÃY YÊU EM | JB TẠ LONG, THƠ: ĐOÀN NGỌC THU | DƯƠNG NGỌC NHẬT THANH или скачать в максимальном доступном качестве, которое было загружено на ютуб. Для скачивания выберите вариант из формы ниже:
Если кнопки скачивания не
загрузились
НАЖМИТЕ ЗДЕСЬ или обновите страницу
Если возникают проблемы со скачиванием, пожалуйста напишите в поддержку по адресу внизу
страницы.
Спасибо за использование сервиса savevideohd.ru
Phổ nhạc cho thơ, đó là một điều không dễ. Để chắp cánh cho bài thơ thăng hoa bằng những giai điệu chắt lọc, bằng những cung bậc khi thanh tao khi trầm lắng, người viết nhạc phải nghiệm sinh rất nhiều và gần như buộc phải “gặp chính mình” trong bài thơ ấy. Xin Hãy Yêu Em, bài hát phổ nhạc của nhạc sĩ Cỏ Muộn, phổ từ bài thơ của nữ thi sĩ Đoàn Ngọc Thu (*). Trong đó, nhạc sĩ đã đưa nguyên vào giai điệu và cả tựa bài thơ vào ca khúc. Có thể gọi đây là hiện tượng “bắt được tần số cộng hưởng” giữa thi ca và âm nhạc, giữa tri âm, buồn vui bất chợt giữa cuộc đời này, để có được một giao thoa tuyệt vời trong ca từ lẫn điệu thức, và từ đó, giai điệu cứ tràn đầy trào dâng bao cảm xúc, chất chứa hồn thơ. _______________ (*)Vài nét về nhà thơ Đoàn Ngọc Thu. Đọc thơ của Đoàn Ngọc Thu, người ta luôn thấy hiển hiện lên tâm trạng người phụ nữ cô đơn và đôi chút lạc lõng. Ở đó, có nhiều hình ảnh của cuộc sống hiện đại, đầy cảm giác về một xã hội càng phát triển, nhu cầu vật chất tăng cao, trong khi tinh thần con người thì dần chìm vào hoang mang, cô quạnh. Nữ thi sĩ hiện đảm đương trách nhiệm là Phó tổng Biên tập của Báo Vietnamplus. Dù công việc bề bộn, Đoàn Ngọc Thu vẫn dành thời gian cho sự mơ mộng là thơ. Thơ là nơi giúp chị cân bằng giữa những xáo trộn đời thường. Chị trải lòng: “Tôi ngoài đời náo nhiệt, ồn ào, lạc quan và khá cực đoan yêu cũng hay yêu quá, ghét cũng hay ghét nhiều… Nhưng thơ thì lại buồn, nhiều khi nó như những tiếng thở dài, như những ngấn lệ không dừng lại… miên man từ nỗi buồn này sang nỗi buồn khác… Có đôi khi, nó là nỗi buồn của những câu chuyện tình, những số phận, cuộc chia ly của những người mà tôi chứng kiến… hoặc là của chính tôi, nhưng là một phần khuất lấp. Sao cũng vậy, thơ là đời, đời đi vào thơ… mà cuộc đời thì rộng lớn biết bao!” (Trích bài viết của Việt Quỳnh)